Người làm và việc làm?
Đúng người và người đúng
Đúng việc và việc đúng…
Người ta thường nói: Điều quan trọng nhất của doanh nghiệp là làm sao giải quyết chuyện việc làm? Nhưng thực sự điều quan trọng nhất của doanh nghiệp không phải là giải quyết được chuyện việc làm, mà là giải quyết chuyện “người làm”?
Trong một doanh nghiệp luôn có rất nhiều việc để làm – Người ta gọi đó là “việc làm”. Có nhiều cách để thực thi 1 hoặc nhiều việc làm, trong đó có 2 cách chính là:
Thứ nhất:Dùng máy hay tạm gọi là dùng “công nghệ” để thực thi việc làm. Chẳng hạn để thực thi việc quảng cáo Facebook – Người ta có thể dùng phần mềm quảng cáo Facebook hoặc đưa tiền cho Facebook để được quảng cáo. Cả 2 cách thức gọi chung lại là: Máy đi thực thi “việc làm”. Khi công nghệ ra đời và đó cũng là nguyên nhân máy tính được “trọng dụng” là để giải quyết được khá nhiều việc làm. Và khi máy tính thực hiện được nhiều việc thì việc sa thải nhân viên (thời gian ban đầu) là đương nhiên. Thông thường cứ 1 máy tính thay thế 5 nhân viên văn phòng, và nhân viên văn phòng đã bị sa thải hàng loạt khi máy tính ra đời.
Tuy nhiên ngoài máy có thể thực thi “việc làm”, thì chúng ta phải hiểu rằng có những công việc “máy” không thể thực thi được, chẳng hạn để “quản lý máy tính” thì máy tính không thể làm công việc đó. Phần mềm Microsoft Word có thể thay thế 5 nhân viên viết tay, nhưng luôn luôn phải cần “nhân viên đánh máy” . Có vậy nên để giải quyết công việc còn có cách thứ 2 quan trọng hơn đó là “người làm”.
Thứ hai:Cách để giải quyết công việc thứ hai đó là “người làm”. Như chúng ta biết rằng con người thì có tư duy, con người có ý chí tự do, con người không phải được lập trình như một cái máy. Cho nên bạn không thể điều khiển con người như một cái máy, mà hãy để con người vào vị trí điều khiển cái máy.
Một điều rất quan trọng đó là: Đừng điều khiển con người như một cái máy, mà hãy để con người tự do để điều khiển cái máy theo cách mà con người có thể tự điều khiển chính mình. Và đó là con đường để trở thành một nhà quản trị.
Bạn không thể trở thành một nhà quản trị tốt nếu bạn cứ chăm chăm vào việc điều khiển người khác. Thay vào việc điều khiển người khác, bạn hãy điều khiển chính mình và hãy giúp người khác làm việc tương tự như vậy. Làm sao bạn có thể quản trị được một ai đó? Nếu như bạn không quản trị được chính mình. Nhưng có một thông báo sốc hơn nữa là: Ngay cả khi bạn quản trị được chính mình, bạn cũng chưa chắc quản trị được người khác. Chứ nếu như đặt trường hợp bạn không quản trị được chính mình mà “mong” quản trị được người khác là điều bất khả thi.
Cái giá cho việc cố điều khiển người khác thường là bạn sẽ chẳng làm được việc gì, ngoài việc trông chờ kết quả từ người khác mang lại. Nhưng hiển nhiên không ai mang về kết quả cho bạn trước khi bạn chỉ cho người ta biết rằng: Tại sao họ phải mang về kết quả đó? Và kỳ lạ thay bạn chỉ biết điều này khi bạn quản trị được chính mình.
Thường trường hợp cố quản trị người khác trong khi chưa quản trị được chính mình bạn sẽ đạt kết quả là con số 0 tròn trĩnh.
Vậy thì điều quan trọng để giải quyết một “công việc” không phải nhất thiết “cần người”. Đôi khi công nghệ cũng giải quyết được một cách êm đẹp.
Và điều quan trọng hơn nữa khi bắt buộc “cần người” để vào một vị trí nhất định thì điều quan trọng không phải là bạn điều khiển con người như một cái máy mà bạn hãy để con người tự do theo cái cách mà họ có thể điều khiển được cái máy, cũng như họ có thể tự điều khiển chính mình.
Đánh mất ý chí tự do của con người chính là tội lỗi.
Đến đây bạn sẽ thấy nan đề lớn hơn đó là:Làm sao người khác có thể hoàn thành công việc theo đúng ý nghĩa và giá trị của nó khi bạn để người khác “tự do”?
Câu trả lời nằm ở bạn đã tìm ĐÚNG NGƯỜI chưa? Và nếu bạn đã tìm ĐÚNG NGƯỜI rồi thì họ có phải là NGƯỜI ĐÚNG không?
Thứ nhất ĐÚNG NGƯỜI là gì? Đơn giản lắm: ĐÚNG NGƯỜI chính là không phải SAI NGƯỜI… Điều này có thể được hiểu đơn giản là: Công việc bạn giao cho một người bắt đầu từ “việc làm” phải giao cho ĐÚNG NGƯỜI LÀM VIỆC. Nếu bạn giao công việc SAI NGƯỜI thì vô phương cứu chữa.
Chẳng hạn: Một người thuộc típ bán hàng thì họ khó lòng đứng ở vai trò quản trị nhân sự. Và một người ở vai trò chiến lược thường khó đảm nhận các vai trò thấp hơn cho đến khi họ ở đúng vị trí chiến lược. Hiển nhiên điều này không phải lúc nào cũng nhận ra ngay lúc khởi sự doanh nghiệp.
Nhưng đại loại đừng bao giờ bắt bác nông dân làm công việc trí thức, và đừng bao giờ bắt giới trí thức phải ra ngoài cày ruộng. Rõ ràng điều này không khôn ngoan tý nào. Tôi không muốn nói công việc nào là thấp – công việc nào là cao, mà tôi chỉ muốn nói mọi người nên ở “đúng vị trí” mà đáng lẽ ra họ phải ở đó. Đó chính là ĐÚNG NGƯỜI.
Thứ haichúng ta bàn đến: Thế nào là NGƯỜI ĐÚNG? Để nhìn nhận và làm thế nào tìm ĐÚNG NGƯỜI là công việc của một nhà quản trị. Điều này đã khó, nhưng khi đã ĐÚNG NGƯỜI mà để người đó phát huy để trở nên NGƯỜI ĐÚNG thì không phải là câu chuyện dễ…
Một thiên tài về bán hàng? Thường không bộc lộ khả năng bán hàng ngay khi bắt đầu… Ai nói rằng Đàm Vĩnh Hưng không phải ca sĩ tài ba? Nhưng ai cũng biết rằng Ông đã bắt đầu hát mà giọng ca được chê tơi tả vào giai đoạn đầu?
Thường thì mọi chuyên gia đều bắt đầu từ người tưởng như nghiệp dư?
Nếu ngay từ bước đầu bạn tuyển dụng được chuyên gia thì quá tuyệt vời. Bạn đã tìm ĐÚNG NGƯỜI.
Nhưng thật không đơn giản chút nào nếu như bạn đã tìm ĐÚNG NGƯỜI rồi mà hiện tại họ đang rất nghiệp dư?
Điều này quay về câu hỏi: Người làm hay việc làm là quan trọng?
Nếu hiện tại “việc làm” là quan trọng? Hãy sa thải họ và đợi thời gian để họ trưởng thành cho đến khi nào họ trở nên NGƯỜI ĐÚNG.
Nếu hiện tại “người làm” là quan trọng? Thì hãy quan tâm đến Con người trước khi bạn nghĩ rằng người đó có nên ra đi hay không?
Tóm lại bài toán QUẢN TRỊ bao gồm 4 bước:
1 – Xác nhậntrong từng lĩnh vực: “Người làm” là quan trọng? Hay “việc làm” là quan trọng?
2 – Tìm cho ra được 1 người sao cho họ là: ĐÚNG NGƯỜI (tránh TUYỆT ĐỐI tìm SAI NGƯỜI) và NGƯỜI ĐÚNG hoặc sẽ phát triển họ để họ trở thành NGƯỜI ĐÚNG.
3 – Giao ĐÚNG VIỆC cho người và giúp họ làm VIỆC ĐÚNG.
4 – Tự họ quản trị chính mình để đề ra ĐÚNG VIỆC và họ sẽ thực thi để biến "ĐÚNG VIỆC" trở nên "VIỆC ĐÚNG".
Đó là toàn bộ mô hình QUẢN TRỊ.
PS:// Thế nào là ĐÚNG VIỆC? Thế nào là VIỆC ĐÚNG? Y như là cách hiểu: Thế nào là ĐÚNG NGƯỜI? Thế nào là NGƯỜI ĐÚNG…
Tìm SAI NGƯỜI là sai lầm của lãnh đạo.
Tìm ĐÚNG NGƯỜI nhưng không biết cách để giúp họ trở nên NGƯỜI ĐÚNG là sai lầm của quản lý.
Cố gắng tuyển SAI NGƯỜI để giúp họ trở nên NGƯỜI ĐÚNG là sai lầm của quản trị.
Lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời của một nhà quản trị đó là cố gắng thực hiện một cách đúng đắn những việc SAI LẦM.
(Theo Trần Trung Kiên - http://www.trantrungkien.com)